Người Bình Thường
Khi màn đêm buông xuôi ôm lấy ánh đèn đường
Dòng người vội vã cuốn ta trôi dạt về tận đâu
khi em lạc lối giữa thế giới này
Đi theo tiếng đàn
Trong màn đêm loanh quoanh những thứ bé tí buồn rầu
Còn gì để nói, kìa ánh mắt em như vì sao trời
Nhẹ nhàng bừng sáng giữa góc thiên hà
Trên hai xác người
Nhắm mắt lại, có khi ta lại bay
Ta mang theo ta những sự bối rối ta không thật sự cần
Ta cười rồi khóc và chết đúng với kiếp người
Đồng hồ reo, màn che được kéo, vai diễn người bình thường
Khi mùa đông vô tư tha thẩn trước ngưỡng cửa
Vài người tìm đến cũng đúng lúc ta phải đi
Chỉnh trang tâm trí cất bước lên đường
Hai ta cách biệt
Nhắm mắt lại, hôn môi em vị tự do
Ta mang theo ta những sự bối rối ta không thật sự cần
Ta cười rồi khóc và chết đúng với kiếp người
Đồng hồ reo, màn che được kéo, vai diễn người bình thường