Tửu Họa
Ngả nghiêng ghiêng đôi nét bút hai tay ta đưa lên ôm lấy trời
Dòng thơ in trên giấy kể lại một đời một kiếp ai ơi
Chẳng yêu chẳng chung thủy sao lại hẹn thề những câu nửa vời
Họa lên con tim chữ thương đau linh hồn lạnh lẽo chơi vơi
Một mình nơi này ta uống rượu say hoa
Giọt buồn long lanh ở trên làn mi mắt
Tình có đẹp là do người hay ta
Cớ sao màn đêm này ngày càng hiu hắt
Tay nàng gảy lên những phím đàn tranh
Ta ngân vang âm khúc của kẻ si tình
Mối nhân duyên này ko thể viết tiếp
Bị ngăn cách bởi áp lực vô hình
Vì nàng là người tô điểm khi giấc nồng say
Bầu trời tráng lệ với những cánh hoa hồng bay
Chim líu lo tiếng sáo trúc còn da diết
Nma cớ sao giờ gió lối gió mây đường mây
Ta ngược lòng mình muốn yêu nàng trong thầm lặng
Ta muốn đc nghe tiếng chim thước bay về trời
Tình ta như con thuyền ở giữa sóng yên biển lặng
Nó luôn muốn đc một lần giăng buồm ra khơi
Ta phải làm gì giữa một cuộc đời thong dong
Nhan sắc của nàng ko cần điểm phấn trang hồng
Nhật dạ đông lưu tình ta lai như xuân mộng
Dẫu có hoá kiếp trăm năm vẫn còn lai một tấm lòng
Ta phải làm gì giữa một cuộc đời thong dong
Nhan sắc của nàng ko cần điểm phấn trang hồng
Nhật dạ đông lưu tình ta lai như xuân mộng
Dẫu có hoá kiếp trăm năm vẫn còn lai một tấm lòng
Thiên hạ trong bàn tay thì cũng chỉ như gió vơi mây
Cố níu lại đôi mắt ai
Ta họa nên hình dung người xưa dáng ai đứng dưới mưa
Chẳng quay lại duyên đã lỡ ngàn năm
Ngả nghiêng ghiêng đôi nét bút hai tay ta đưa lên ôm lấy trời
Dòng thơ in trên giấy kể lại một đời một kiếp ai ơi
lầu cao ngắm giai nhân
ta hầu bao lắm, ai thân
và đàn như vọng lên tiếng ai oán
ngẫm về tương lai sáng, đương trai tráng khai tân
Tặng nàng nén bạc này, tay lướt tích tịch đàn tranh
tam bộ khúc nhạc, lúc lạc nhạn cảnh sắc say
Khi tàn canh, mắt vàng anh
Nàng đưa tay ngọc vén màn xanh
rót không đầy thì chén không say,
thưởng Tây vân nhuốm màu hồng nhật
nữ nhi hương thấm mùi nồng mật
thiên cung giả nhưng cầu vồng thật
thân nàng tựa lãng lý bạch điều
Giữa con sóng dập dìu
Giữa con sóng dập dìu
nghiêng nghiêng, ba chìm bảy nổi
mơ kia chờ ngày nảy nở sinh sôi
đổi tình thành bạc, vậy chắc ngân khố phải lạm phát
tít mù khơi, ngàn dặm cát phủ trải vạn mạc
ai biết cớ vì sao
nỗi nhớ ghì sâu
làm từng thớ thịt đau
biết bao cổ khúc, vang lên trong rừng đổ trúc, lá nghiêng rơi đắp lên tình thủ túc
đúc đồng chữ hiếu đạo, trọn vẹn nam nhi
Trọn vẹn nam nhi
Dù tình si vẫn
Vững bước mình đi
một thời tiếu ngạo
Ngả nghiêng ghiêng đôi nét bút hai tay ta đưa lên ôm lấy trời
Dòng thơ in trên giấy kể lại một đời một kiếp ai ơi
Chẳng yêu chẳng chung thủy sao lại hẹn thề những câu nửa vời
Họa lên con tim chữ thương đau linh hồn lạnh lẽo chơi vơi…
Thiên hạ trong bàn tay thì cũng chỉ như gió vơi mây
Cố níu lại đôi mắt ai
Ta họa nên hình dung người xưa dáng ai đứng dưới mưa
Chẳng quay lại duyên đã lỡ ngàn năm