Thơ
Đêm hôm xứ người gió thổi trời đầy tuyết
Mặt đất phủ màu trắng rọi xuống những ánh nguyệt
Gió thổi từ hướng sông đông cứng mà da diết
Giá rét chui vào da co cụm cả mạch tiết
Khí trời hoang sơ bao trùm góc cửa sổ
Ánh đèn ngoài hành lang lách khe cửa đi vô
Chấm vài câu bỗng dưng thoáng lên một dòng suy tư
Khi xưa ông nhà thơ có tình tứ từng nét chữ
Không biết ông nhà thơ có đăm chiêu về cảnh vật
Khi câu từ của ông huyền ảo nhưng rất thật
Ông chỉ cần ngồi xuống nét bút tự nên thơ
Hay ông ngắm cửa sổ trước ánh trăng nên thơ
Đặt tấm lưng xuống giường tâm trí thoảng ngát hương
Hình bóng một bông hồng hồn ta bỗng vẫn vương
Mắt nhắm tịnh tâm thấy phảng phất hương hoa
Mở mắt ra bông hoa và thân ta hài hoà
Thiên thanh thẫn thờ thác thơ thẩn thiền thánh thiện
Thu thích thì thầm thôi thúc thiên thạch thăng thiên
Thời thế thất thủ thử thách thối tha thành thật
Thuỷ thủ thoái thác thư thái thanh thản thảnh thơi
Tiên lan tin lành ta liền tìm lại tửu lượng
Tay lại luồn túi lãng tử tìm lại lương tâm
Tiền lạc tại lúc tôi luyện tiến lên tá lả
Tỉnh lại tới lúc tương lai tán lá lụi tàn
Chim đậu cành trúc đưa câu chào đón cuối trời
Chạm được cung trăng để cầu chị đón Cuội chơi
Trà đặc cùng trái đào căng tròn được cắn trước
Chẳng đợi cụng chén đã kịp chuốc đường cưa trai
Thương thay thói tục làm ta lo cho đời cõi
Thích thú theo tài lộc tất loạn trí điên cuồng
Thổn thức thành tâm lời tu luyện trước định kiến
Thẳng thắn thanh tịnh luôn tự lo chớ đừng cười